Đầu năm học vừa qua, bạn Mai lớp trưởng của chúng em là người khởi xướng việc thành lập nhóm, theo gợi ý của ông nội bạn ấy – ông là cựu chiến binh thời chống Mỹ cứu nước. Lúc đầu nhóm gồm năm bạn; Mai là nhóm trưởng cùng các bạn: Tình, Nghĩa, Ngát, Hương với tiêu chí: chăm, ngoan, học giỏi và giúp đỡ mọi người. Những ngày đi học, cả nhóm đều đến sớm khoảng 10 phút để cùng tổ trực nhật làm tốt nhiệm vụ sao cho lớp sạch. Ngoài ra nhóm “Lòng nhân ái” còn trao đổi việc bài vở, nếu bạn nào còn thiếu bài tập thì giúp nhau hoàn thành, việc nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa. Có khi bạn An quên bút, bạn Bình bút hỏng, nhóm của Mai đều có bút dự phòng cho các bạn mượn và không quên nhắc nhở: “Bạn chú ý chuẩn bị bài vở và đồ dùng học tập đầy đủ”. Đây chính là sáng kiến của nhóm mà các bạn trong khối chưa nghĩ ra.
Một hôm, bạn Chiến đang chạy thì vấp chân vào chân bàn, khi tháo giày, thấy ngón chân cái bị sứt và rớm máu. Rất nhanh nhẹn, Mai mở cặp lấy một gói bông nhỏ, lọ ôxy già lau vết thương cho Chiến. Sau đó, Mai lấy một chiếc băng y tế dán vào vết sứt của Chiến.
Sau việc làm đó, cô giáo chủ nhiệm và các bạn trong lớp đã khen ngợi về hành động của Mai . Nhìn ánh mắt thân thương của cô giáo và các bạn, Mai có vẻ thẹn thùng nhưng với tính cách của một người chỉ huy, Mai báo cáo với cô giáo cùng các bạn: “Thưa cô! Những thứ này không chỉ mình em có mà Tình, Nghĩa, Ngát, Hương đều chuẩn bị. Các bạn ơi! Hãy công khai dụng cụ y tế của mình đi!”. Nghe Mai nói, bốn bạn mở cặp lấy “Túi cứu thương” gọn nhẹ như của Mai cho mọi người xem.
Không những thế, mỗi bạn còn có một gói bánh quy nhỏ bày ra trước cô giáo cùng các bạn. Nhìn những gói bánh, ai cũng nghĩ nhóm này hay ăn vặt. Đoán được ánh mắt ấy, Nghĩa không ngại ngùng nói: “Em thưa cô! Cùng các bạn! Chúng em đã ăn sáng đầy đủ, còn bánh này là để chuẩn bị khi bạn nào chưa kịp ăn sáng, đến giờ ra chơi mời các bạn ăn tạm cho đỡ đói. Nước uống thì lớp mình luôn đầy đủ”. Nghe Nghĩa nói vậy, cô giáo của chúng em rất xúc động. Các bạn trong lớp đều chớp chớp đôi mắt hồn nhiên để sẵn sàng đón “Lòng nhân ái” vào trái tim.
Kể từ hôm ấy, tất cả các bạn lớp 5A đều gia nhập nhóm “Lòng nhân ái” và mang tên mới “Lớp học nhân ái” trong đó có em. Cũng từ đấy, lớp em hay giúp đỡ mọi người, bạn ở lớp, bạn cùng trường, người đi đường, ai khó khăn mà sức mình giúp được đều sẵn lòng. Theo lời dạy của Bác Hồ: “tuổi nhỏ làm việc nhỏ’’. Những lần bạn nào nhặt được của rơi, dù lớn hay nhỏ, là hiện vật hay tiền, chúng em đều đưa đến Ban giám hiệu trả lại người mất.
Cảm động nhất là chúng em đã giúp một chút về kinh tế, đặc biệt là tinh thần, mang lại niềm vui cho Hiền, bạn học lớp em. Hiền là một học sinh ngoan và hiền như tên của bạn. Khi cả lớp đã trở thành một nhóm, em mới có dịp tâm sự với Hiền và hiểu được hoàn cảnh của bạn thật sự éo le. Bố của Hiền mất vì tai nạn lao động, nhà nước đã chu cấp cho Hiền tiền sinh hoạt đến khi trưởng thành. Mẹ của Hiền lại đau yếu, hai mẹ con phải về ở với bà ngoại. Nhà bà ở trong ngõ nhưng cũng mở được một cửa hàng tạp hóa, văn phòng phẩm để mưu sinh. Vì ở trong ngõ nên ít khách, thu nhập rất ít. Khi hiểu được cuộc sống của bạn, em có ý kiến với cô giáo chủ nhiệm và bạn bè với Mai cùng cả lớp, để đưa ra quyết định: Từ nay trở đi, mọi người trong lớp ai có nhu cầu mua tạp hóa, đồ dùng học tập, hãy đến cửa hàng “Bà ngoại Hiền” mua ủng hộ gia đình Hiền (thông điệp này không cho Hiền biết). Bà ngoại và mẹ của Hiền bỗng dưng thấy cửa hàng mình đắt khách. Số hàng hóa hàng ngày bán được gấp năm, bảy lần bình thường.
Sau đó, Hiền biết chuyện, bạn ấy khóc nức nở nhưng đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc, ngọt ngào về “Lòng nhân ái và tình người”. Hiền về nói chuyện với bà và mẹ, hai người cũng vô cùng cảm động. Nghe tin, các bạn trong trường, đặc biệt là các thầy cô giáo dù ở xa nhưng vẫn đến cửa hàng “Bà ngoại Hiền” mua những vật dụng cần thiết. Càng ngày cửa hàng của bà ngoại Hiền càng đông khách. Cuộc sống của gia đình Hiền phần nào cũng đỡ chút khó khăn.
Năm nay, chúng em là học sinh cuối cấp, em mong rằng ‘Lòng nhân ái’ của lớp em sẽ lan tỏa tới toàn trường và theo chúng em đi suốt cuộc đời.